Bà cụ 76 tuổi vượt qua Cơn bão Harvey, con đường phục hồi qua bốn tiểu bang

Release Date Release Number
TRO-NR-026
Release Date:
Tháng 8 17, 2018

Câu chuyện của một người sống sót: Một năm sau Cơn bão Harvey

 

AUSTIN, Texas — Nằm trên giường ở Port Aransas một đêm sau khi Cơn bão Harvey tràn vào, Sandra Maynard giật mình khi con chó con của cô, Fritz, bắt đầu sủa.

 

"Tôi nghĩ," Ôi trời ơi, bọn cướp đang ở đây". 

 

Bà cụ 76 tuổi vừa mới kiểm kê căn nhà của mình và đang lên kế hoạch cho đêm thứ hai một mình kể từ khi căn nhà một tầng của mình bị ngập trong nước mưa và nước thải. Bà có đèn pin, nhưng tất cả nến đều đã hết.

 

"Tôi có sẵn ga và đồ trải giường trong tủ quần áo" bà nói, "nhưng nếu tôi đặt chúng trên giường, đồ dùng sẽ bị ướt vì nệm đều bị ướt".

 

Không còn một ai trong khu nhà ở phức hợp gồm 29 căn hộ của Maynard ở lại đây để chờ cơn bão kết thúc, vì vậy khi có hai người đàn ông đến gần cửa sổ nhà mình, ban đầu bà đã rất sợ hãi. Nhưng hóa ra đó là cảnh sát Port Aransas.

 

"Bà có phải là Sandra Maynard không?" họ hỏi. "Chúng tôi tới đây để đưa bà đi sơ tán".

 

Thậm chí gần một năm sau, khi ngồi trong nhà ở tạm thời do FEMA cung cấp, người đã được cứu trợ - bà Maynard vẫn cảm thấy quá sợ hãi ngày hôm đó.

 

"Tôi xin lỗi, vào thời điểm này [trong câu chuyện], tôi luôn khóc", bà nói. "Tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ phải trả qua một đêm một mình ở nơi khủng khiếp đó".

 

'Nếu bà không rời đi, bà sẽ là người cuối cùng còn lại ở đây'

Bà Maynard đã phải trải qua một thủ thuật y tế chỉ vài tuần trước cơn bão Harvey, và tình trạng của bà đã trở nên tồi tệ hơn, khiến bà gặp khó khăn để lái xe. Khi cơn bão Harvey đến gần, bà thấy hàng xóm đóng gói đồ lên xe của họ.

 

"Tôi đã đi ra ngoài vào buổi sáng [vào ngày 25 tháng 8] ... và họ nói 'Chúng tôi sẽ không ở lại. Chúng tôi đang rời đi. … Nếu bà không rời đi, bà sẽ là người cuối cùng còn ở lại’”

 

Maynard có thể đi nhờ chuyến xe đến nơi an toàn với người hàng xóm, nhưng bà quá độc lập để có thể nhờ vả. Bà không muốn làm phiền họ.

 

Gió và mưa ngày càng mạnh hơn suốt cả ngày, và khu nhà bị mất điện vào khoảng 5 giờ chiều. Lúc 9 giờ tối, bà nằm xuống để cố ngủ, nhưng gần như không thể.

 

“Gió quá mạnh, giống như có ai đó đang ném quả bóng bowling trên mái nhà. Gió cứ đập thình thịch, thình thịch”, bà nói. “Khoảng 10 giờ kém 15, tôi nghĩ vậy, ‘Trời ơi, tôi nghe thấy tiếng nước’. Tôi ra khỏi giường và chân tôi đã ở trong nước [trước khi chạm đất]”.

 

Nước đang tràn qua khu vực cửa trước và cửa sổ của Maynard. Tệ hơn nữa, nước dâng qua bồn tắm và nhà vệ sinh của bà nữa - nước thải trộn với nước mưa tràn ngập nhà bà.

 

Đối mặt với sự hủy diệt

Cuối cùng nước ngừng dâng lên, chỉ còn 3 feet nữa là tới chỗ bà, Maynard nằm xuống một lần nữa, để mặc mọi việc trôi qua

và ngủ. Khi bà thức dậy sáng hôm sau, điều đầu tiên bà nhìn thấy đó là sự tàn phá mà Cơn bão Harvey đã để lại.

 

“Tôi đi ra ngoài… và thấy mảnh vụn ở khắp nơi. Tôi đi xung quanh và [ở đó] không có ai cả - không gian yên tĩnh, rất yên tĩnh” bà nói.

 

"Có một trung tâm mua sắm nhỏ ở phía trước khu phố của chúng tôi, có một con thuyền đang đậu bên cạnh một trong những cửa hàng, và một vài chiếc thuyền trên phố", bà tiếp tục kể. “Tất cả cửa hàng của trung tâm mua sắm nhỏ đều bị thổi bay cửa sổ và cửa ra vào. Tôi có thể vào đó và tự cứu bản thân mình".

 

Người đầu tiên bà nhìn thấy đang lái chiếc xe bán tải màu trắng. Khi anh ta ghé vào lề để chụp ảnh, Maynard xin đi nhờ xe đến nhà của một người bạn ở khu đất cao hơn, và anh ta đồng ý. Nhưng đường đã bị chìm trong nước lũ trước khi họ có thể tới được ngôi nhà. Người đàn ông lạ đưa bà Maynard trở lại khu phố của bà. Bà đề nghị anh ta đợi mình trong khi bà vào trong để lấy tiền.

 

"Tất cả những gì tôi có là 10 đô la", bà nhớ lại. “Tôi đưa số tiền cho anh ta, và tôi đưa cho anh ấy số điện thoại của cháu gái tôi… và nói: 'Anh có thể gọi cho con bé và bảo cô ấy đến và đón tôi nếu có thể không?’”

 

Cháu gái của Maynard, Shawn, sống ở Richmond, Texas, khoảng 3½ giờ trong điều kiện lái xe bình thường. Nếu may mắn, bà Maynard sẽ không phải trải qua một đêm nữa trong căn nhà phố bẩn thỉu, ngập nước của mình. Nhưng vào thời điểm đó, bà không cảm thấy may mắn chút nào.

 

Đoàn tụ gia đình

Khoảng 4:30 chiều, Maynard nhận ra cháu gái mình có lẽ sẽ không đến được vào ngày hôm đó, và bà ấy bắt đầu lên kế hoạch cho đêm hôm đó. Sau đó, khi cảnh sát xuất hiện để đưa bà đi sơ tán, Maynard nghĩ rằng cơn ác mộng cuối cùng đã kết thúc.

 

Họ đưa bà đến Tòa thị chính, nơi một EMT kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn cho bà và cho biết kết quả kiểm tra của bà rất ổn. Sau đó, một cảnh sát tiểu bang bước tới.

 

“Anh ấy hỏi: 'Bà có phải là Sandra Maynard không? Cháu gái của bà đã tới rào chắn của cảnh sát'. “Sandra hỏi đầy nghi ngờ: “Con bé đã làm được sao?”

 

Cô ấy đã làm được và cảnh sát tiểu bang đã ngay lập tức đưa Maynard tới hàng rào bảo vệ để gặp lại cháu gái mình. 

 

"Khi tôi nhìn thấy cháu gái của mình, tôi đã khóc, và con bé cũng đang khóc, chúng tôi ôm chầm lấy nhau", Maynard nói. "Tôi không nghĩ rằng con bé sẽ đến được, và tôi mừng vui khôn xiết khi thấy có một người thực sự quan tâm mình tới mức lái xe qua cơn bão đến đón tôi".

 

Khủng hoảng ngay sau bão Harvey của Maynard đã qua, nhưng giống như nhiều người sống sót sau thảm họa, con đường phục hồi mới chỉ bắt đầu.

 

Hành trình tìm nhà mới

"Chúng tôi bắt đầu tới Richmond, và chúng tôi đã thực sự lái xe trong cơn bão, bởi vì cơn bão đang từ từ di chuyển đến Houston", Maynard kể về chuyến đi về phía bắc với cháu gái của mình. “[Chúng tôi thấy] rất nhiều nơi bị tàn phá”.

 

Sau khi đến Richmond và tận hưởng “lần tắm hoa sen tuyệt nhất mà tôi từng có trong đời”, Maynard chìm vào giấc ngủ yên bình. Cho đến sáng sớm hôm sau.

 

"Shawn đánh thức tôi dậy sáng hôm sau và nói, 'Chúng ta phải sơ tán'. Tôi nói, ‘Sao cơ?!’”

 

Công binh Lục quân Hoa Kỳ đang chuẩn bị mở cửa vào một hồ chứa nhằm ngăn chặn tình trạng lũ lụt đang không thể kiểm soát được. Thật không may điều đó có nghĩa là cộng đồng của Shawn, Pecan Grove, có thể sớm bị ngập lụt.

 

Shawn và gia đình cô định chuyển đến nhà của con gái mình, nhưng nhà không đủ lớn để bà Maynard có thể cùng sống, vì vậy, bà đến nhà của cháu trai ở Sealy, Texas.

 

Đó là ngày Chủ nhật. Vào thứ Năm, bà phải được đưa đến bệnh viện do tình trạng sức khỏe của bà xấu đi.


Maynard trải qua bảy ngày trong bệnh viện ở Katy, Texas, sau đó trở về nhà với cháu trai của bà, Dan. Chỉ sau ba ngày, bà phải được đưa đến bệnh viện một lần nữa. Các bác sĩ ở Katy không thể tìm ra cách giúp đỡ Maynard, nên họ đã dùng xe cứu thương đưa bà đến bệnh viện ở Houston.

 

"Bệnh viện rất đông", bà nói. “Đó là thời điểm [ngay sau] cơn bão. Đã có rất nhiều, rất nhiều người đang gặp cảnh đau khổ.”

 

Chẳng bao lâu sau, bà trở về nhà của cháu trai ở Sealy, và sức khỏe của bà dần dần được cải thiện trong tháng tiếp theo. Sau đó, bà đã ở một tháng với cháu gái của mình ở Richmond, một tháng với em gái của bà ở Wisconsin, và một tháng với con gái ở Minneapolis. Sau đó, bà đến Illinois, dự định sẽ ở một tháng với em họ của bà.

 

Một nơi tôi có thể gọi là của mình

“[Ngay] sau cơn bão, con gái tôi đã gọi điện thoại [cho FEMA] và bắt đầu tìm cách giúp tôi”, Maynard nói. "Cô ấy đã tìm đúng hướng ... nỗ lực hết mình để giúp tôi nhận được một số trợ giúp và cứu trợ".

 

Vào thời điểm Maynard rời đến Illinois để ở một tháng với em họ của mình, FEMA đã gọi cho bà vài lần để cung cấp nhà ở tạm thời, nhưng các lựa chọn của họ không phù hợp với nhu cầu của Maynard. Maynard đã mất chiếc xe của mình trong Cơn bão Harvey, và bà muốn có một nơi ở gần Port Aransas để bà có thể định kỳ về nhà kiểm tra tiến trình xây dựng lại ngôi nhà của mình.

 

Không lâu sau khi bà đến ở Illinois, FEMA lại gọi cho bà, báo rằng hiện có một nhà di động (Mobile housing unit, MHU) ở Rockport, Texas, cách nhà bà chưa tới 20 dặm. Maynard nói, "Tôi sẽ ở nhà đó!" và chuyển tới MHU đó vào tháng Một.

"Tôi rất vui khi có một nơi mà tôi có thể gọi là của riêng mình - nghĩa là tôi không phải đang ở trong căn hộ hoặc nhà của ai đó và là gánh nặng cho họ", bà nói. “Sau năm tháng sống chung với những người khác, bạn sẽ cảm thấy căng thẳng. Bạn chỉ nghĩ, 'Tôi có bao giờ trở lại được như trước đây không?'"
 

Maynard thấy MHU của mình sạch sẽ, thoải mái và được trang bị tốt. MHU có kèm theo đồ nội thất, giường và đồ dùng nhà bếp, và FEMA trả chi phí cho các dịch vụ tiện ích cũng như tiền thuê địa điểm đặt nhà.

 

"Tôi rất hài lòng với những gì tôi nhận được từ FEMA cho dù điều đó mất một khoảng thời gian", bà cười nói. “Tôi rất ngạc nhiên khi họ chăm lo cho tôi; [MHU thậm chí còn có] một hệ thống phun nước trong trường hợp có hỏa hoạn”.

 

Maynard thường xuyên đến thăm trung tâm dành cho người cao tuổi tại địa phương, và mọi người thường hỏi bà cách để xin một nhà ở tạm thời từ FEMA. Nhiều người than phiền rằng họ cũng đủ điều kiện nhận hỗ trợ của liên bang nhưng lại không nhận được.

“Mọi người phải tự mình liên hệ trực tiếp với họ”, bà nói. "Đừng ngồi đó và chờ họ tìm đến. Mọi người phải nhanh nhẹn lên. … Nếu mọi người muốn một điều gì đó trong cuộc sống, hãy nỗ lực tích cực tìm kiếm”.

 

Để xem video về chủ đề này, hãy truy cập www.facebook.com/FEMAHarvey.

 

Để biết thêm thông tin về cơn bão Harvey và quá trình phục hồi của Texas, hãy vào trang web về thảm họa của cơn bão Harvey tại www.fema.gov/disaster/4332, trang Facebook tại www.facebook.com/FEMAharvey, tài khoản Twitter FEMA Region 6 tại twitter.com/FEMARegion6 hoặc trang web của Phòng Quản Lý Tình Trạng Khẩn Cấp của Texas tại https://www.dps.texas.gov/dem/.

 

Tags:
Cập nhật lần cuối